Chapter 2: Wind and flower
Thực sự thì Natsume không nhất thiết phải đi hoc. Cậu thích thì đi, không thích thì nghỉ, chẳng ai cấm được cậu. Nhưng hôm nay, Natsume muốn đi.
Đi để gặp cô ấy, và thấy lòng dịu lại......
______________
Hôm nay Mikan đến lớp sớm. Cô muốn ngắm nhìn cảnh cây Sakura nở hoa. Thấm thoát đã sang xuân rồi, thời gian trôi thật nhanh.
- Bong bóng nước!
Một tiếng gọi vang lên từ thinh không cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Nhìn khắp xung quanh, nhưng cô chẳng thấy ai cả. Linh tinh mách bảo cô nhìn lên cây. Quả nhiên là anh đang ngồi đó, nhìn cô với một vẻ giễu cợt như thường ngày. Mikan thở phào. Đã ba ngày nay, cô không thấy anh. Nhưng thật may mắn, anh vẫn ổn. Cô gọi:
- Anh làm gì trên đó thế? Đừng phá hỏng những bông hoa tuyệt đẹp ấy chứ!!!
Natsume nhẹ nhàng đáp xuống đất, đứng đối diện với Mikan và nói:
- Anh đã bao giờ nói rằng anh thích làm những chuyện vô bổ kiểu như bảo vệ môi trường chưa?
- Đó không phải là chuyện vô bổ, nó có ích và là nghĩa vụ của mỗi người mà!- Mikan hùng hồn nói.
Tuy vẫn để ý đến câu chuyện giữa hai người, nhưng Mikan cảm thấy Natsume hơi khác lạ. Nếu bình thường, anh đã xuống cốc đầu cô một cái thay cho lời chào rồi, anh đâu có gọi như thế. Hơn nữa, anh có vẻ xa cách hơn mọi khi.
- Này bong bóng nước, em ngủ gật đấy à? Sao không nói gì thế?- Natsume đột ngột lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Mikan lần thứ hai.
- Không, em có sao đâu !- Mikan lấp liếm khoảng trống vừa nãy đi.- bây giờ anh đến lớp chứ?
- Không, anh không ưa mới sáng sớm đã phải gặp tên biến thái đó.
- Thôi, tới đây rồi thì cùng em tới cửa lớp cũng được. Nhé? Natsume!?- Mikan hỏi, nửa đùa nửa thật. Nhưng mục đích chính của cô nằm ở việc cô kéo tay Natsume. Cô muốn kiểm tra xem có đúng rằng anh đang cố tạo khoảng cách với cô không.
Và, anh đã rụt tay lại, nhanh như một phản xạ có điều kiện. Thậm chí trông anh còn có vẻ lo lắng và giấu diếm thứ gì đó, tuy ko biểu lộ rõ ràng nhưng Mikan cảm nhận được-bằng giác quan con gái.
- Chỉ đến cửa lớp thôi đấy, sau đó thì đừng có nài nỉ anh ở lại- Natsume nói nhanh
- U....um, đến cửa lớp thôi, em hứa
- Em không muốn đi cùng anh à?- Natsume nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản như thường ngày, pha chút châm chọc.
- Anh lại trêu cợt em chứ gì!? Em biết rồi, đừng có hòng lừa em.
- Tuỳ em thôi, thế em có đi học không nào? muộn rồi đấy.
Natsume đưa Mikan tới cửa lớp, rồi bỏ đi đột ngột như lúc anh xuất hiện. Nhưng anh vẫn đủ thời gian để tặng cô một nụ cười tạm biệt. Vậy mà.......
Mikan lại cảm thấy anh đang dần tuột khỏi tay cô.
____________________
Gió và chong chóng, hoa và lá, những cặp đôi thường xuát hiện trong những tác phẩm văn học.
Nhưng chưa bao h bạn thấy gió và hoa cả
Đơn giản
Vì gió và hoa không thể bên nhau mãi mãi
Anh và em cũng như vậy sao?
_______________________
Buổi sáng ở phòng hiệu trưởng sơ đẳng bắt đầu bằng một tiếng gõ cửa
*Cốc cốc*
- Mời vào
Người con trai từ ngoài bước vào, cung kính nghiêng mình trước bàn của hiệu trưởng. Đó là một đứa con lai, vẻ đẹp giữa Nhật và Pháp thật hoàn hảo. Khuôn mặt thanh tú, mắt xanh và sâu thẳm, hút hồn người đối diện. Mũi cao và thanh, da trắng ngần, dáng người cân đối cộng với mái tóc vàng được nó buộc thành một túm gọn sau gáy lộ ra cái cổ thanh mảnh. Nhìn tổng thể, Shiki-tên đứa con trai ấy,không có gì để chê trách cả.
Quay trở lại với câu chuyện, để lý giải sự có mặt của nó ở đây, chỉ có một lý do: Shiki là thư ký của hiệu trưởng, và đã-từng-là-mèo-cưng của hắn. Cho đến khi "Hyuuga Natsume" đến......
Thật ra việc Shiki được con gái theo nườm nượp chẳng có gì khó hiểu cả; nhưng điều kỳ quặc là Shiki luôn từ chối tất cả những lời tỏ tình của bọn chúng.
vì shiki tôn thờ ngài, Shiki nguyện mãi trung thành với ngài.
Dù ngài không còn cần đến Shiki nữa.....
- Cậu vào đây có chuyện gì không?
- Dạ không, chỉ mang hồ sơ đến cho ngài, như mọi ngày thôi ạ. Tôi đã xem và lọc ra những thứ có giá trị.
- Làm việc tốt lắm.
- Cảm ơn ngài. Ngài có cần tôi làm thêm việc gì nữa không ạ?
- Không, thế này là quá nhiều cho một buổi sáng rồi.
- Vậy tôi xin lui ạ.
Shiki quay đi, kìm nén một cơn giận đột ngột bùng lên trong cơ thể nó. Mà nó giận cái gì cơ chứ? ngài vẫn đói xử tốt với nó, nhẹ nhàng và dịu dàng với nó, vậy nó có gì để mà giận đâu? Nhưng nó vẫn giận, nó giận vì sự quan tâm của ngài đối với nó giờ chỉ là sự quan tâm của cấp-trên-dành-cho-cấp-dưới. Shiki cảm tấy như bị xúc phạm và tổn thương. Chẳng lẽ, nó, một-thằng-con-trai-14-tuổi, lại ko bằng một thằng con nít ranh mới 10 tuổi đầu? Hơn thế nữa, nó còn luôn ở bên canh ngài, giúp đỡ ngài, tại sao ngài lại muốn ở bên thằng nhóc kia hơn-thằng nhóc luôn chối bỏ ngài, căm ghét ngài?
Trong lúc Shiki còn đang ngổn ngang những cảm xúc phức tạp trong lòng thì hiệu trưởng lặng lẽ nhìn nó. Hắn cười bí ẩn và pha chút cảm giác ngạo nghễ của kẻ chiến thắng. Rồi hắn đứng lên, kéo Shiki lại, môi hắn chạm vào môi nó, nhanh và lạnh. Trong giây lát, Shiki đã mong chờ điều gì đó hơn thế. Một cảm giác lâng lâng và thoả mãn lan toả khắp người nó.....
Nhưng rồi nó biết cái khoảnh khắc mà nó mong chờ sẽ ko bao giờ đến. Vì nụ hôn đó két thúc rất nhanh, và sau đó, ngài đã ghé tai nó, thì thầm:" Cậu không thể thắng được con mèo đó đâu. Nó có những thứ mà cậu không có, và đó là những phẩm chất mà ta cần nhất"
Rồi hắn phẩy tay, ra hiệu cho shiki rời khỏi phòng. Nhưng Shiki vẫn còn hy vọng. Nó lặng lẽ nghĩ:" Ngài còn đối xử với ta như thế, nghĩa là ta vẫn còn cơ hội....."
Khốn thay, nó không hề biết rằng, đối với"ngài" bây giờ, nó chẳng bằng một sinh vật hạ đẳng.
________________
Natsume đang đi lang thang trong khu rừng phía Bắc. Cậu chỉ muốn thời gian trôi càng chậm càng tốt, vì cậu không muốn phải gặp hắn. Dĩ nhiên, nếu cậu từ chối cũng chẳng sao, nhưng chắc chắn hắn sẽ không tha cho Mikan. Vậy đấy, thật là hèn hạ. Đó là lý do vì sao Natsume, dù rất căm ghét, vẫn phải ở bên cạnh hắn.
Tay cậu bất giác nắm chặt lại. Chưa bao giờ cậu cảm thấy bất lực với bản thân như thế này. Khi Mikan chạm
vào cậu, câu đã vội vã rụt tay lại, có lẽ là vì cậu không muốn làm vẩn đục tâm hồn đó, không muốn cô ấy chạm vào thân thể nhơ nhuốc của cậu.
Dường như Natsume đang tự giễu cợt chính bản thân mình. Cậu đã sa lầy xuống bùn sâu đến mức có muốn cũng không thể kéo lên được nữa.
_________________
1.30 p.m
Natsume đến phòng của hắn đúng như giao ước. Cậu biết đã trễ 30 phút, nhưng chỉ cần cậu đến, chắc cắn là hắn sẽ bỏ qua tất cả. Vì hắn muốn cậu. Chính xác hơn, cậu là "mèo cưng" của hắn.
Natsume cảm thấy khó chịu pha lẫn với sợ hãi, nỗi sợ hãi của sự ám ảnh. Cậu chậm chạp bước tới gần cái bàn nơi hắn ngồi. Cảm giác sợ hãi và muốn trốn chạy lại tăng lên. Hơn lúc nào hết, cậu khao khát mình được giải thoát, mình trở thành một con người khác.....
- Đến rồi à, Natsume. Ngồi đi!
Tiếng nói sắc lạnh của hắn kéo cậu trở về thực tế. Cậu rảo bước nhanh hơn, tiến đến phía cái ghế và thả người xuống đó. Một cảm xúc dễ chịu lan toả trong cậu. Quả đúng là vậy, Natsume luôn là Natsume-đầy mâu
thuẫn và bí ẩn.
- Uống cái này đi - Hắn nói và đẩy cái ly về phía Natsume. Cậu nhìn nó đầy nghi ngờ.
- Tôi không uống rượu.
- Tuỳ cậu thôi. Nhưng nó sẽ giúp cậu ngủ tốt hơn đấy. Hôm nay trông cậu mệt mỏi quá rồi.
Natsume cầm chiếc ly lên và uống một chút. Cay cay. Nóng nóng. Cậu chỉ muốn nhổ ra ngay, nhưng đã kìm lại được.
- Thế có phải tốt hơn không. Tối nay trông cậu dễ thương đấy, trong bộ pijama đó.
Hắn chống tay lên bàn và mỉm cười bí ẩn như mỗi khi nhìn cậu. Hắn lại tiếp tục nói:
- Vậy.....
Natsume đáp lại, lạnh lùng như đã biết trước ý của hắn:
- Hôm nay tôi rất mệt. Hãy để sau đi.
- Được thôi, dù sao thì cậu cũng đã đến.
Hắn trèo lên giường, quay lưng về phía Natsume. Nhưng thật sự thì hắn không ngủ, vì không thể ngủ được. Hắn đã quen với sự có mặt của Natsume trong những đêm tối lạnh lẽo như thế này. Vì vậy, hắn gọi cậu:
- Natsume.......
Natsume quay lại.Cậu đang ngồi trên chiếc ghế của hắn, cầm chiếc ly đựng thứ chất lỏng sóng sánh màu xanh xoay xoay trong tay. Cậu hỏi:
- Có chuyện gì?
- Ta không ngủ được. Cậu hãy lại đây.
Natsume không đáp lại vội. Cậu chờ cho tới khi hắn quay ra nhìn cậu.
Ánh mắt hai người gặp nhau, khoảng 2 giây. Và Natsume bước ra phía giường, nằm xuống đó. Hắn ôm trọn cậu trong vòng tay của hắn, khẽ chạm môi vào tai cậu. Natsume hơi co người lại trong tư thế phòng vệ. Cậu
nói:
- Ông đã hứa sẽ không làm gì tôi cơ mà.
- Chắc chắn là thế rồi.
Hắn ôm chặt Natsume hơn nữa, nhưng tất cả chỉ có thế.
Chừng 30 phút sau, vì đã quá mệt, Natsume buông lỏng dần sự phòng vệ của mình, và cậu thiếp đi.
******************
To be continued
To chapter 3